Thanh xuân của tôi là hai chữ “nuối tiếc”

Đã hai năm trôi qua, kể từ ngày đầu tiên gặp cậu ấy, tôi vẫn nhớ mãi nụ cười trẻ con, dễ thương đó. Có lẽ cậu ấy sẽ không bao giờ biết được những năm tháng cấp ba ấy, luôn có một cô bạn lớp kế bên đã thầm yêu mến cậu từ lâu lắm rồi nhưng chẳng hề dám nói.
Cơn mưa tuổi trẻ trôi qua như một khúc nhạc buồn, lắng tai nghe từng giọt mưa rơi trong lòng lại có chút vấn vương, bồi hồi. Tôi chưa từng bị cảm khi tắm mưa nhưng tôi tiếc nuối vì mình đã sống không như những kẻ khác để rồi khi thanh xuân trôi qua, vết sẹo mang tên “Nuối tiếc”  cứ hằng mãi trong tim.

 

tuoi-thanh-xuan.jpg

Lúc còn học cấp ba, tôi đã từng rung động với một bạn nam lớp kế bên. Tôi cảm nắng cậu ngay từ lần đầu hai chúng tôi vô tình bắt gặp ánh mắt của nhau. Cậu là một chàng trai vô cùng hoàn mĩ, thông minh, học giỏi, thích thể thao và luôn biết quan tâm các bạn nữ. Một anh chàng luôn là tâm điểm chú ý của bọn con gái. Còn tôi sinh ra đã là một đứa thất bại, khuôn mặt không có gì nổi bật, mập ú, nhút nhát, chỉ biết việc học, cuộc sống của tôi nhàm chán như một lộ trình đã lập sẵn đi học rồi về nhà rồi lại đi học. Tôi vốn không thông minh cũng chẳng có tài lẻ gì, tôi đối với cậu ấy như hai thế giới. Thật sự rất khó để đến gần với cậu dù chúng tôi chỉ cách nhau một vách tường.
Mỗi buổi đi học, tôi luôn cố ý dắt xe đi vòng qua lớp kế bên để có thể nhìn lén cậu ấy qua khung cửa sổ, sẽ chạy thật chậm phía sau nếu tôi bắt gặp cậu đang đi ở phía trước, mỗi giờ ra chơi cứ nhìn mãi qua ô cửa để mong chờ bóng hình ai thoáng qua, không kết bạn nhưng cứ lướt vào facebook của cậu thường xuyên dù biết rằng cậu chẳng đăng gì cả . Tất cả thanh xuân tôi có được là làm một kẻ trộm, trộm nhìn, trộm thương, trộm nhớ và trộm suy nghĩ về cậu ấy.

thanh-xuan-cua-toi.jpg

Cậu ta cũng là một chàng trai đa tình. Năm cuối cấp là một cú sốc đối với tôi, cậu ấy công khai thích cô bạn ngồi cùng bàn với tôi, một tình huống trớ trêu khiến tôi thấy mình thật xấu xa cứ như kẻ bám đuôi thứ ba gian xảo, ngoài miệng thì tươi cười nhưng lúc nào cũng rình mò hai người. Cô gái ấy là một người xinh đẹp, hoạt bát, lanh lợi và tốt bụng. Một cô bạn gái hoàn hảo trong mắt những chàng trai. Nhưng chuyện tình của họ cũng mập mờ, cậu ấy thừa nhận thích cô ấy nhưng cô bạn lại tỏ ra lạnh lùng và thờ ơ.
Cậu ta lén đi qua lớp tôi để nhìn cô ấy nhưng tôi luôn mơ mộng và hi vọng cậu ấy đang nhìn mình. Tôi chờ lúc cậu ấy ra khỏi lớp chạy thật nhanh tiến đến chỗ cậu rồi nhét vào túi bức thư tỏ tình, đợi lúc chỉ còn một mình cậu trong lớp rồi nhẹ nhàng bước tới và nói với cậu tớ thích cậu lâu lắm rồi, vào ngày Valentine tôi tỏ tình công khai trên facebook, viết những dòng tâm trạng thật nhất để cả thế giới này đều biết tớ muốn là bạn gái của cậu, sẽ nắm tay cùng cậu đi khắp thế gian và cùng cất lên bài ca tuổi trẻ.
Tất cả chỉ là tưởng tượng của riêng tôi. Thế giới nội tâm con người thật kì lạ, ngoài đời nhút nhát nhưng khi mơ mộng lại bạo gan vô cùng. Tôi đã trôi dạt theo những giấc mơ, nghĩ về những thứ mình chưa từng làm và vô tình để những năm tháng thanh xuân trôi qua một cách mờ nhạt, vô nghĩa.
Cậu và cô ấy cũng chẳng thể thành đôi, cả hai cứ mập mờ như những giọt ký ức buồn mùa xuân. Tôi và cậu cũng chẳng thể viết nên một câu chuyện tình đơn phương lãng mạn nào, đối với cậu, tôi chỉ là một cái tên của cô bạn nào đó học cùng trường ở lớp kế bên biết mặt vậy thôi chứ chẳng hề nói chuyện dù chỉ một lần. Thanh xuân của hai năm ấy đã khép lại mà chúng tôi chẳng hề có ký ức gì về nhau, chỉ đơn thuần là lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt của nhau.

                                                                       thanh-xuan-cua-tôi.jpg
Nuối tiếc vì tôi đã không dám sống trong thế giới thật, tôi cứ lang thang mãi trong giấc mơ của mình và khi choàng tỉnh giấc tôi chợt nhận ra mình đã bỏ lỡ nhiều thứ quý giá trong đó có cả cậu ấy và những ký ức chưa thành tên. Tôi mất hai năm thanh xuân chỉ để suy nghĩ về những thứ mình chẳng thể làm cứ suy nghĩ, dự định rồi lại mộng mơ, ảo tưởng, thanh xuân chông chênh như chiếc chuyền, cứ trôi lững lỡ, bồng bềnh vô định. Những thanh âm của tuổi trẻ chỉ còn có thể nhớ chứ chẳng thể sống lại. Tôi sẽ không nói tôi ước được quay lại thời điểm ấy điều tôi muốn nói: tôi nhất định phải sống thật với chính cuộc đời mình ở hiện tại.
Nhưng mơ một lần nữa thôi: “Thật sự tớ thích cậu mất rồi chàng trai năm ấy ạ, nhưng đã quá muộn, chúng ta chẳng thể quay lại những năm tháng cấp ba ấy, cùng ngồi lại trong ngôi trường ấy để nói với cậu: “Tớ thật sự thích cậu”.

Nickname Tiểu Thiên -Sv Đại học sư phạm

FB: fb.com/tacgiadinh

Young News